Tôi từng nghĩ làm thực phẩm sạch là làm sao để người ta ăn không ngộ độc, đủ dinh dưỡng.
Giờ tôi hiểu… làm thực phẩm sạch là giữ lại sự trong lành cuối cùng của một dân tộc biết ăn, biết nấu, biết sống với đất.
Người Việt mình không thiếu đồ ăn.
Nhưng thiếu sự an tâm khi ăn.
Vì mỗi bữa cơm không chỉ là một sự no, mà là một sự tin – tin vào người trồng, người chế biến, người bán.

Ở làng tôi, có món rau rút kho tương – ăn với cà, với dưa, mát đến tận lòng người.
Không phải vì sạch, mà vì biết rõ ai trồng, ở ruộng nào, bón phân gì.
Đó là sự minh bạch không cần mã QR.
Là sự sạch sẽ không cần quảng cáo.
Là văn hóa thực phẩm truyền thống – nơi mà ăn là sống chung, chứ không phải sống để ăn.

Làm thực phẩm sạch ở Việt Nam không chỉ là cuộc chiến với hóa chất.
Mà là cuộc chiến giữ lại sự trong lành trong cách sống, cách nấu ăn, cách yêu bữa cơm nhà.
Thương hiệu nào còn giữ được “mùi vị của quê” – thì còn giữ được lòng người Việt.

Vì khi bạn bán rau sạch, bạn đang bán lại ký ức của ruộng vườn.
Và khi bạn bán gạo sạch – bạn đang bán sự yên tâm cho từng đứa trẻ đang lớn lên bằng cơm mẹ nấu.
Đó không phải là kinh doanh, đó là một lời thề với đất.
Và tôi sẽ luôn mong mình đủ thương quê hương, đất nước, đồng bào để tỉnh táo trong các chiến dịch mà mình được may mắn đồng hành.