Ai cũng từng nghĩ ngành mẹ và bé là ngành bán sữa, bán bỉm, bán máy hút sữa.
Nhưng sau nhiều năm quan sát, tôi nhận ra: đây là ngành bán… sự tin tưởng đầu đời.
Vì không có người mẹ nào mua sản phẩm này chỉ bằng lý trí.
Họ mua bằng ký ức, bằng sự bất an, bằng tất cả sự vụng về của một hành trình mới mẻ – nuôi một con người.

Và điều kỳ lạ là:
Người mẹ Việt nào cũng sẽ quay về với thứ bản năng mềm mại nhất của dân tộc này – đó là chăm sóc bằng tim chứ không bằng máy móc.
– Một bát nước lá tắm.
– Một chiếc võng đong đưa.

– Một câu ru khe khẽ giữa trưa hè miền Bắc hay tiếng quạt mo xua muỗi ở miền Trung.

Tôi nhận ra:
Ngành mẹ và bé ở Việt Nam không phải chạy theo Tây.
Mà phải đi thật sâu vào văn hóa Việt – để tìm ra cách người Việt thương con khác với phần còn lại của thế giới.
Vì nếu chỉ bán sản phẩm, chúng ta sẽ bị thay thế.
Nhưng nếu giữ được ký ức, chúng ta sẽ ở lại trong trái tim một người mẹ – suốt cả hành trình làm mẹ của họ.
Làm thương hiệu mẹ và bé ở Việt Nam, không thể làm nhanh.
Phải làm như nấu một nồi cháo gà quê: chậm, lửa nhỏ, không thêm phụ gia, nhưng thơm đến tận sáng hôm sau.
Nhỉ?